Tình yêu judo
Phan_14
Trên hành lang bệnh viện.
“Tố Tố là người không thích nợ ân tình của người khác.” Đinh Như khẳng định Tố Tố đã nhìn thấy cô, đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy người bên cạnh chính là Chung Bình.
Chung Bình vừa nhìn thấy Lâm Vĩ Cường gắt gao ôm chặt Tố Tố ở trong lồng ngực, quai hàm liền nghiến chặt, ánh mắt cũng từ từ kết thành băng, anh lạnh lùng nói, “Tùy cô ấy.” Cô nợ thì vẫn cứ nợ đi, vì sao cứ nhất quyết phải đi tìm Lâm Vĩ Cường vay tiền để trả lại anh, chẳng lẽ quan hệ giữa anh và cô vẫn còn kém hơn với Lâm Vĩ Cường sao! Chung Bình cố cưỡng chế lại lửa giận, xoay người rời đi.
Đinh Như nhìn Chung Bình cố giấu đi bực tức, trong lòng lại khẽ nở nụ cười. Chương 26 Tố Tố cuối cùng cũng trở về ngôi nhà quen thuộc của mình, khoảng thời gian vừa rồi ở bệnh viện, cô buồn muốn chết. Nhưng cứ nghĩ đến việc tất cả mọi người đều lo lắng cho mình, cô lại không dám thể hiện ra. Được về nhà cảm giác thật tốt, cuối cùng cũng thấy mình giống một người bình thường.
“Tố Tố, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đi.” A Cường giúp chị Như chuyển đồ vào trong nhà, sau đó đỡ cô ngồi xuống.
“Ôi, A Cường này cậu lĩnh tiền lương rồi hả.” chị Như vừa nghe liền đánh nhẹ vào tay A Cường một cái, mỗi tháng nhận lương, anh ngay cả đến quần áo mới còn không dám mua, lại sẵn lòng vì Tố Tố mà tiêu tiền như vậy.
A Cường sờ sờ đầu, cười nói, “Hôm trước vừa lĩnh xong.” Tố Tố ở bệnh viện lâu như vậy chắc chắn sẽ rất buồn, sắc mặt cũng kém đi nhiều, vì vậy vẫn nên đi ăn nhiều một chút để cô ấy có thể bổ sung dinh dưỡng, Tố Tố thật đáng thương.
Tố Tố giật nhẹ tay anh, “Đừng tiêu bừa bãi vậy, ăn ở nhà đi.” A Cường thành thật nghe lời. ừ một tiếng sau đó ngồi im bên cạnh Tố Tố. Chị Như chỉ cười không nói gì đi ra ngoài luôn.
A Cường cẩn thận nâng tay trái của cô lên, đau lòng nhìn những vết thương trên tay, “Còn đau không?”
“Không đau, Chung Bình nói qua vài ngày nữa là có thể đi chọc lấy nước.” Tố Tố cười nhẹ, khẽ nâng tay lên.
A Cường vừa nghe thấy tên của Chung Bình, tay liền cứng lại, nhớ đến ánh mắt kia của Tố Tố, tự nhiên lại có chút bất an mơ hồ, chẳng lễ Tố Tố đối với Chung Bình….? A Cường buồn bã không lên tiếng nữa.
“A Cường, việc xây nhà mới ở cô nhi viện thế nào rồi? Chỗ ở bọn nhỏ đang ở có tốt không?” Hôm nay ra viện nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chúng, trong lòng cô cũng thoáng vui lên rất nhiều.
“Bọn chúng đang ở chỗ khu nhà cũ, cũng vừa mới dựng tạm một chỗ để đồ, để bê hết đồ vật còn sót lại trong hành lang ở khu nhà cũ ra.” A Cường nghe cô nhắc tới cô nhi viện, mọi buồn bực trong lòng đành dẹp sang một bên, có lẽ là do anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Tố Tố làm sao có thể thích một công tử ăn chơi, chăng hoa, đa tình cơ chứ.
“Khi nào anh nghỉ, thì đưa em về cô nhi viện nhé, em muốn trở về xem thế nào.” Cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy nếu không sẽ không yên lòng được. Hơn nữa, hôm nay viện trưởng cũng vô tình lại nhắc đến lá thư nặc danh kia, cô rất muốn nhanh chóng trở về để tìm hiểu một chút, tìm xem rốt cuộc người có lòng hảo tâm ấy là ai.
“Thứ sáu tuần này, lúc đó anh sẽ đến đón em.” A Cường nhẹ nhàng vuốt đầu Tố Tố, lúc nằm viện tóc Tố Tố đều bị cạo hết, bây giờ mới dài ra một chút.
“Tiểu Anh gần đây thế nào rồi? Hôm nay em cũng chưa nói chuyện được với cô ấy?” Kỳ thật, Tố Tố vẫn biết Tiểu Anh buồn bực vì vừa rồi A Cường đã ôm cô xuống tầng. Hôm nào, cô phải tìm một cơ hội mà an ủi Tiểu Anh mới được.
“Cô ấy vẫn tốt mà.” A Cường đại khái trả lời, Tiểu Anh không phải vẫn như vậy sao?
Tố Tố nhìn A Cường, nhẹ than một tiếng, Tiểu Anh thầm thích anh đã nhiều năm như vậy, anh lại luôn giả vờ không thấy. Giống hệt chị Như đối với Chung Bình vậy, nhắc đến cô lại nhớ đến bóng dáng của hai người sáng nay, Tố Tố bỗng chốc trầm xuống, có lẽ tình yêu vốn luôn như vậy, đã có kẻ đuổi, thì sẽ có người chạy, đến cuối cùng lại không ai biết bao giờ mới có thể nắm giữ trọn vẹn hạnh phúc. Đang ngây ngẩn như vậy, thì chị Như lại đi vào, nhìn hai người họ cười cười, “A Cường, cậu có rảnh thì đến chơi với Tố Tố, buổi sáng tôi đi làm, sợ Tố Tố ở nhà thấy chán.”
A Cường nhanh chóng gật đầu, “Em sẽ.” Anh còn ước gì mỗi ngày đều có thể đến đây gặp cô.
Tố Tố nhìn khuôn mặt tươi cười của chị Như, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Trước kia chị Như luôn e ngại A Cường đến mức không thèm nói chuyện, không thích anh đến nhà tìm cô, bây giờ lại không thể ngờ được sau khi cô bị thương, chị Như lại quay ngoắt 120 độ, bắt đầu chào đón A Cường.
“Tố Tố, trước tiên em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, việc ở bên siêu thị, chị sẽ giúp em liên hệ, nếu như không làm tiếp được nữa, thì có thể đổi việc, em trước đừng có gấp.” chị Như bê đồ ăn đi vào trong, rồi gọi hai người ngồi vào bàn.
Tố Tố vừa nghe, đã nói cám ơn, “Chị Như, người ta còn có thể cho em đi làm lại không?” Cô nằm viện đã 4 tháng, mặc dù cũng đã làm việc ở đó rất lâu nhưng chắc chắn trong siêu thị đã tìm người thay chỗ cô rồi. Lúc trước xin vào làm, cũng là nhờ chị Như nhờ vả người ta, bây giờ cô muốn đi làm lại, còn bắt chị phải đi nói với người ta giữ lại công việc cho mình nữa.
“Chị đi hỏi A Xuân rồi, cô ấy nói sẽ giúp chúng ta nói với quản lí.” Chị Như xới một bát cơm đưa cho Tố Tố. “Đừng vội, chỉ cần còn chỗ, chị nhất định sẽ bảo họ giữ lại cho em.”
A Cường vỗ tay cô an ủi, “Anh cũng sẽ đi hỏi ở khách sạn xem.”
“Cám ơn.” Tố Tố cảm động nhìn hai người bọn họ. Từ lúc cô nằm viện tới nay, đã làm cho hai người họ vất vả lắm rồi, hiện tại còn làm phiền họ tìm việc cho cô nữa, cô thật sự thấy rất áy náy.
Chị Như bưng bát cơm ngồi xuống, giống như vô ý mà nói ra một câu, “Đồ ngốc, chị biết em vất vả tìm việc như vậy để trả nợ mà, dù sao chúng ta cũng mượn của Chung Bình nhiều tiền như vậy.”
Vừa dứt lời, Tố Tố và A Cường đều giật mình. Bây giờ, cô mới nhớ ra tiền phí phẫu thuật nhiều như vậy, thì bắt đầu có chút lo lắng, hơn nữa Chung Bình còn vì cô mà bận bịu, trái lo phải nghĩ, cũng làm cho lòng cô nặng nề không kém, cảm giác mình nợ Chung Bình nhiều nhiều quá. A Cường nhớ tới bóng dáng của Chung Bình vào một đêm nào đó, bất giác nhìn trộm Tố Tố, cô có biết là Chung Bình đối với cô không giống như đối với những người khác?
Chị Như nhìn họ, cười một cái, rồi thúc giục hai người nhanh nhanh ăn cơm, ngày mai nói chuyện sau.
–
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Tố Tố vẫn phải chăm chỉ bôi thuốc, Chung Bình đã dặn dò kĩ cô, thuốc này đối với vết sẹo của cô hiệu quả rất tốt, chỉ cần kiên trì sử dụng, có thể làm cho vết thâm cùng sẹo mờ dần đi.
Chị Như cũng vừa từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Tố Tố đang ngồi bôi thuốc, liền nhanh đi qua lấy đi lọ thuốc trên tay cô, vén tay áo bên trái của cô lên, nhẹ nhàng mà bôi thuốc. Nhìn thấy mấy vết sẹo này, chị Như lại than nhẹ, “Bao lâu mới khỏi hoàn toàn đây?”
Tố Tố mỉm cười, “Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc hoạt động thì không sao mà.”
Bây giờ có thể tự mình đi dưới ánh nắng mặt trời, cô mới cảm thấy được sống trên đời này là điều tốt đẹp nhất, dù trên người có thêm mấy vết sẹo, cũng sẽ không ngăn cản được cô tiếp tục sống, ông trời trên cao kia vẫn luôm mỉm cười chiếu sáng như vậy, còn có điều gì có thể so sánh với những điều tốt đẹp này đây? Nói thật là, cô đã tự soi mình trên gương rất nhiều lần rồi, càng nhìn càng quen với những vết sẹo này, thật sự là một chút cũng không hề đáng sợ, vì sao mà bọn họ đều đã lo lắng thay cô vậy? Cô chỉ hy vọng không làm cho người ta bị cô dọa đến sợ hãi là được rồi.
Chị Như nhẹ nhàng bôi thuốc xong, thì khẽ buông áo của Tố Tố xuống, sờ mái tóc ngắn của cô, “Ngày mai mua cho em một cái mũ nhé?”
Tố Tố vừa định mở miệng cự tuyệt lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm của chị, những lời muốn nói đành nuốt trở về, gật gật đầu, “Được.”
Chị Như lại vỗ nhẹ vai cô, rồi đi về giường của mình, đương đến bên giường dường như lại nhớ ra cái gì, xoay người nói với Tố Tố, “Chị hôm nay nói với Chung Bình là sẽ tìm cách trả tiền anh ấy, anh ấy lại nói không cần phải vội. Bảo chúng ta cứ từ từ.” Tố Tố nghe xong, chậm rãi gật đầu, vẫn là nên nghĩ cách nhanh trả tiền người ta.
“Nhìn ánh mắt dịu dàng của Chung Bình, làm chị say mất rồi, anh ấy đẹp trai quá.” Chị Như vẻ mặt đầy hạnh phúc nằm trên giường, thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà, giống như ở trên kia có dán khuôn mặt tuấn tú của Chung Bình vậy.
Tố Tố cũng tắt đèn lên giường nằm, nghe chị Như thì thào tự hỏi làm sao có thể hấp dẫn được Chung Bình đây, cô liền chậm rãi nghiêng người, khẽ dịch chuyển về phía mép giường. Thời điểm mà Chung Bình dịu dàng với người khác quả thật rất mê người, khó trách nhiều phụ nữ lại cứ thích đổ xô vào anh như vậy. Chị Như cố gắng lên, có lẽ một ngày nào đó anh ấy sẽ nhận ra chị rất tốt. Tố Tố nhắm mắt lại, chậm rãi vuốt nhẹ trái tim đang quặn thắt của mình. Chương 27 Nhờ sự sắp xếp của chị Như, Tố Tố cuối tuần đã có thể quay lại siêu thị. Chẳng qua, cô không được làm nhân viên thu ngân nữa mà làm nhân viên kiểm hàng, chủ yếu là phụ trách hàng hóa, thanh lí tiền, công việc so với khi làm thu ngân còn mệt hơn, mà tiền lương lại càng ít ỏi. Nhưng Tố Tố còn có thể trở về đi làm lại, là đã thấy cảm kích lắm rồi, một câu cũng không dám nói thêm nữa. Chỉ có điều cô vẫn nhờ A Cường hỏi thăm xem, còn có việc nào làm thêm giờ nữa không. A Cường vừa nghe cô định phân thân làm hai việc, liền vội vàng ngăn cản, cô mới khỏe lại, đương nhiên không thể quá vất vả. A Cường thậm chí còn đem tiền mà mình vất vả dành dụm để sau này cưới vợ đưa cho cô, bảo Tố Tố cứ đưa trước cho Chung Bình. Tố Tố lại nhất định không chịu nhận, tiền này cũng là tiền mà anh phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới làm ra, cô làm sao có thể ngồi chơi mà hưởng lộc được.
Chị Như biết chuyện này liền mắng cô ngốc, tiền này A Cường cho mượn còn không phải là vì chính anh, người mà anh muốn kết hôn không phải là cô sao. Tố Tố nghe xong, liền không hé răng. Tâm ý của A Cường cô hiểu, nhưng cô vẫn chỉ coi A Cường là anh trai mình, hơn nữa cô vẫn hy vọng anh cùng Tiểu Anh có thể thành đôi, cho nên cô không thể tùy tiện nhận số tiền này của anh được.
Ít hôm sau đó, Tố Tố cùng A Cường trở về cô nhi viện, vừa nhìn thấy bọn trẻ đã có chỗ ở ổn định, mà ngôi nhà mới kia cũng đang được xúc tiến xây lại, Tố Tố rất mực vui mừng, rốt cục cũng có người chịu chú ý đến tình trạng khốn khó của nơi đây.
Viện trưởng vừa thấy người đến là Tố Tố, liền gắt gao ôm chặt lấy cô, đau lòng vỗ lên lưng cô, nghẹn ngào nói, “Tố Tố, đứa nhỏ đáng thương này.”
Tố Tố nghe vậy trong lòng cũng thấy buồn, khóe mắt cũng ngập nước, “Viện trưởng, đừng khóc, con không sao.” Cô cứ phải dỗ cả nửa ngày như thế, viện trưởng mới thôi khóc, sau đó bà kéo cô nhanh chóng ngồi xuống ghế.
Tố Tố lúc này mới hỏi thăm đến chuyện bức thư nặc danh kia, “Viện trưởng, vẫn chưa tìm được người đã giúp đỡ chúng ta sao?”
Viện trưởng lắc đầu, “Xem ra người làm chuyện kia không muốn để ai biết. Ta đã hỏi toà soạn báo rồi, họ cũng không biết là từ đâu gửi đến, trong thư người kia đã kể tên ra một số bộ phận đoàn thể, rồi phê bình chỉ trích họ, nói là những người ở cấp trên đối với những người dân yếu thế quá thờ ơ nên mới tạo ra sự cố lần này, thậm chí thiếu chút nữa đã hại một cô gái phải mất cả tính mạng. Dù sao người ấy cũng cố gắng nói rất nghiêm trọng, vì vậy mới khiến mấy người ở trên ngay lập tức bắt tay giải quyết vấn đề này cho cô nhi viện chúng ta.”
Tố Tố nghe viện trưởng nói thì mới biết, hóa ra trong thư còn nhắc đến cả cô nữa, xem ra người này không những là người biết rất rõ mọi việc của cô nhi viện, lại còn biết rất rõ tình hình bị thương của cô. Người này rốt cuộc là ai đây? Có khi nào là người làm ở trong cô nhi viện hay không?
Viện trưởng nhìn Tố Tố nhẹ nhàng xoa vết thương ở sau cổ cô, “Tố Tố, vết sẹo này có thể mờ đi được không?” Một cô gái xinh đẹp thế này mà lại có sẹo trên người thì đau lòng đến cỡ nào đây,
“Con không biết, còn phải do thuốc nữa, hình như cũng đỡ một chút rồi. Viện trưởng, đừng lo, không ai để ý đâu.” Tố Tố rụt cổ lại, sau đó tựa vào vai của bà. Ai nhìn thấy mấy vết thương này của cô cũng đều không nhịn được mà kêu lên như vậy, thật là khiến cô phải đau đầu mà. Kỳ thật, cô hy vọng người khác đừng có đối xử với cô quá đặc biệt, như thế lại làm cô cảm thấy mình không còn giống bản thân mình trước kia nữa.
“Đồ ngốc, tương lai sẽ khó gả đi không?” Viện trưởng thấy cô tỏ vẻ không sao cả, thì khẽ thở dài. May mà đứa nhỏ này kiên cường như vậy, nếu đổi lại là Tiểu Anh gặp tình cảnh này, chắc chắn con bé sẽ cả ngày đều khóc lóc bi thảm cho mà xem.
“Tìm không được thì không cần gả đi nữa, con sẽ trở về giúp viện trưởng nhé.” Tố Tố cười cho qua, nếu cô không tìm được một người “tâm linh tương thông” với cô, thì cô sẽ tình nguyện ở như vậy một mình cả đời.
Viện trưởng đau lòng ôm đầu Tố Tố, đứa nhỏ này thiện lương như vậy, nhất định sẽ được hạnh phúc. Tự dưng nhớ ra gì đó, bà khẽ nhấc đầu cô lên, nhìn cô nói, “Lúc con nằm viện, Chung tiên sinh có đến một hai lần, nói rằng con luôn nhớ cô nhi viện, nên đến xem trong viện có gì…..cần giúp đỡ không.”
Tố Tố nghe xong thì sửng sốt, Chung Bình tự mình đến cô nhi viện ư, việc này cô thật không thể ngờ được!
“Cậu ấy còn mua rất nhiều đồ chơi cho tụi nhỏ, an ủi bọn chúng rằng chị Tố Tố sẽ rất nhanh khỏi lại, rất nhanh có thể trở về chơi với bọn chúng. Làm cho bọn nhỏ đều khóc loạn hết cả lên, bây giờ bọn nó thỉnh thoảng vẫn thường hỏi ta, khi nào thì anh Chung lại đến.” Viện trưởng mỗi khi nhắc đến Chung Bình, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiền lành, Chung tiên sinh đối với cô nhi viện của bọn họ quả thực rất tận tâm.
Tố Tố nghe bà nói lại tưởng tượng ra cảnh Chung Bình bị một đám trẻ vây lại ở trong, dịu dàng an ủi chúng, trái tim cô không khỏi co rút đau đớn, Chung Bình, anh còn làm bao nhiêu chuyện mà tôi không biết nữa đây?
Viện trưởng sờ sờ mái tóc ngắn của cô, “Con cùng Chung tiên sinh quen biết, có rảnh thì thay ta đi gặp cậu ấy, bảo bọn nhỏ đều rất nhớ cậu ấy.” Bạn của Tố Tố thật giống cô đều là người sống tình cảm như vậy.
Tố Tố gật nhẹ đầu, hơn một tuần qua, cô cũng không gặp được Chung Bình, không biết có phải gần đây anh lại bận gì không.
–
Buổi chiều hôm đó, A Cường chở Tố Tố từ cô nhi viện về nhà trước, sau đó mới quay xe đi về khách sạn.
Tố Tố ngồi ở nhà, ngẫm lại lời nói của viện trưởng, sau đó quyết định đi đến bệnh viện gặp anh. Mặc kệ Chung Bình có đang ở đó hay không, cô vẫn muốn anh biết bọn nhỏ rất nhớ anh.
Tố Tố nghĩ vậy, liền đội thêm mũ ra khỏi nhà, rồi ngồi trên xe bus để đến bệnh viện.
Bệnh viện, nơi đây vẫn luôn đông đúc và nhốn nháo như vậy, Tố Tố đi thang máy lên tầng, rất nhanh đã đến phòng làm việc của anh. Nhưng khi liếc nhìn vào bên trong, thì lại không thấy bóng dáng của Chung Bình đâu, mà chỉ có một bác sĩ đang ngồi ở bên cạnh bàn. Tố Tố cảm thấy hơi mất mát, chậm rãi tựa vào một bên tường, đưa mắt nhìn sang hai bên, có phải Chung Bình đang đi khám bệnh rồi không?
Nhưng đợi mãi một lúc lâu, anh vẫn chưa trở về. Tố Tố đành thở dài, quyết định đi về trước.
Đứng trước thang máy, nhìn thấy cả một đống người đang chen chúc cô liền quyết định đi thang bộ xuống tầng. Tố Tố đẩy cửa thoát hiểm rồi đi xuống, ở trong này luôn lờ mờ không rõ cũng không có ai cả, cô sẽ không phải lo lắng bị người khác chú ý nữa.
Nhưng khi đi xuống đến lầu ba, cô lại bị một giọng nói quen thuộc thu hút, Tố Tố nhẹ nhàng tiến lại gần, thì giọng nói kia càng ngày càng rõ ràng hơn, trái tim cô như bị ai bóp nhẹ một chút, giọng nói trầm ấm kia……Tố Tố ngừng thở, tim lại bắt đầu đập hỗn loạn, Chung Bình sao lại ở đây!
Chung Bình giống như là đang cùng một người nữa nói chuyện, giọng nói người kia rất xa lạ, cô khẳng định là mình chưa từng nghe qua, nhưng tại sao bọn họ phải thần thần bí bí ở đây, sao không đàng hoàng ở trong phòng làm việc mà nói chuyện? Tố Tố nghĩ vậy thì không tránh khỏi có chút tò mò, liền vểnh tai lên nghe.
“Hôm qua tổng biên lại hỏi tôi, thư kia từ đâu mà có?” Đây không phải là giọng nói của Chung Bình.
“Cậu nói thế nào?” là anh lên tiếng.
“Tôi còn không phải làm theo lời cậu, không biết ai viết thư. Nhưng mà tổng biên nói là cấp trên đang muốn tra xem người này là ai, xem ai lại dám đem chuyện này gửi lên đến quận? Cậu lần này làm cho bên trên rối loạn một phen đến không thể thanh thản nổi.” Giọng người kia có chút châm biếm
“Cậu đừng quản nhiều như vậy, việc này cứ nói là cậu không biết. Dù sao tin này cũng là do cậu viết rồi, cậu cũng không phải chịu tổn thất gì đâu.” Chung Bình dường như không cho là đúng.
Nghe anh nói, tim cô lại như bị ai bóp mạnh một cái, cô không dám nhìn thẳng nữa, rốt cuộc hai người họ đang nói chuyện gì vậy, vì sao mà thần kinh của cô lại căng ra như thế này, giống như có một đáp án nào đó đang hiển hiện ngay trước mắt cô vậy, tim tự nhiên lại đập nhanh vô cùng.
“Nghe nói có người tìm đến cả bệnh viện của cậu để điều tra, có đi tìm cô gái bị bỏng kia không?” Người kia nói xong thì có chút ảo não.
“Yên tâm, không tra ra gì đâu.” Chung Bình vỗ vỗ vai của người nọ, làm phát ra một chút âm thanh, khiến Tố Tố sợ tới mức co rụt người lại, thiếu chút nữa đã đập mạnh đến cái ót đằng sau
Sau đó, người kia lại càu nhàu thêm gì nữa, nhưng tất cả đều bị Chung Bình trấn an hết, hai người họ đứng nói chuyện thêm một lát, rồi người kia giống như đang bước chân đi xuống dưới.
Tố Tố khẩn trương chậm rãi lùi về phía sau, vừa mới lùi đến chỗ rẽ ở cầu thang, thì đã nghe thấy tiếng cước bộ đến gần. Tố Tố cuống quít đẩy cửa thoát hiểm trốn ra ngoài. Đến khi nghe rõ tiếng bước chân bên trong đã rời đi rồi, thì Tố Tố mới khẽ thở ra, cô tựa vào cạnh cửa, trong đầu vô cùng hỗn độn, thật không thể ngờ được người đã giúp đỡ cô nhi viện mà cô và viện trưởng đang tìm lại thì ra lại chính là anh!
Tố Tố đợi chờ cả nửa ngày, sau đó mới đẩy cửa đi vào bên trong, cô do dự một lúc cuối cùng lại hướng lầu trên đi tiếp. Tố Tố chậm rãi đi đến cạnh cửa phòng làm việc của Chung Bình, khẽ liếc một cái, lúc này Chung Bình đã đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế của mình rồi.
Tố Tố bình ổn trái tim mình, sau đó mới đi vào trong. Chung Bình vừa ngẩng đầu lên không ngờ lại nhìn thấy cô nên vô cùng hoảng sợ, “Tố Tố?” Nói xong tự nhiên đứng lên.
Tố Tố mỉm cười, đi đến trước mặt anh, “Chung Bình, tôi có chuyện tìm anh.”
Vẻ mặt kinh hoàng này của Chung Bình càng làm cho cô thêm sáng tỏ, anh vừa mới cùng người khác bí mật nói chuyện về cô nhi viện, bây giờ lại đột nhiên thấy cô xuất hiện ở đây, thì hoảng sợ là điều đương nhiên. Tố Tố nhìn anh rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, trong lòng liền cảm thấy hơi khác thường, nhưng ánh mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn anh.
Chung Bình gật đầu, quay ra nói với người bác sĩ ngồi bên cạnh một tiếng, sau đó mới cùng Tố Tố đi ra ngoài.
Hai người đi xuống lầu, đi bộ đến khu phòng bệnh, ở trong đó có một hoa viên nho nhỏ.
Chung Bình nhìn bóng dáng của Tố Tố, trong lòng lại cảm thấy bất an, sao tự nhiên cô ấy lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện mình luôn trộm nhìn cô ấy? Mà cái biểu tình kì quái trên mặt Tố Tố lại càng làm cho anh đoán không ra, “Tố Tố, có chuyện gì vậy?”
Tố Tố đột nhiên xoay người, nhìn anh chằm chằm, nhưng không nói gì cả.
Anh bị cô nhìn chăm chú như vậy lại càng cảm thấy bất an hơn, ánh mắt đành phiêu nhẹ về nơi khác, ho khẽ một tiếng, “Có phải thấy khó chịu hay không?”
Tố Tố chậm rãi mở miệng, “Chung Bình.” Giọng nói nhỏ nhẹ như khẽ gọ vào trái tim anh nhưng lại làm cho anh chấn động, chỉ biết băn khoăn cau mày lại, cô ấy làm sao vậy?
“Thư nặc danh kia là anh viết?” Tố Tố đang cố cưỡng chế nội tâm kích động của mình, nhìn ánh mắt của anh từ không thể tin được rồi nhanh chóng chuyển sang trấn tĩnh, quả nhiên là anh.
Chung Bình chấn động, trong lòng vòng vo một hồi, Tố Tố làm sao mà biết được? Anh có nên thừa nhận hay không? Sau đó lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của cô, anh đành phải gật nhẹ đầu.
“Anh…..vì sao phải làm như vậy?” Tố Tố hỏi xong liền cảm thấy hối hận, ánh mắt của Chung Bình nhanh chóng tối sầm lại, chằm chằm nhìn cô như muốn đem cô khảm sâu vào trong đôi mắt kia, ở đôi mắt vốn sâu không thấy đáy ấy, cô lại dường như từ trong đó tìm kiếm được đáp án mà mình muốn, trái tim của cô khẽ run nhẹ, kinh hoàng muốn thu lại ánh mắt, nhưng ánh mắt của anh lại như hai phần nam châm hút lấy ánh mắt của cô, khiến cô không thể rời.
“Tố Tố.” tiếng gọi dịu dàng ấy lại làm rối loạn thần trí của cô, cô kinh hãi lùi lại vài bước.
Chung Bình nhìn thấy cô hoảng hốt và lúng túng, trong lòng cảm thấy mừng như điên, hóa ra không chỉ có mình anh thất thường như vậy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian